ĐỜI NGẮN LẮM NGHĨ NHIỀU CHI CHO KHỔ
Một đời người quả thật là ngắn lắm
Mở mắt ra trời đã lại sang chiều
Trăm năm ư ..nó có được bao nhiêu
Khi còn bé cho đến khi mười tám

Hai mươi năm là những ngày sống bám
Bên mẹ cha …đâu đã biết lo gì
Tuổi hai mươi lẫm chẫm bước chân đi
Mới bắt đầu biết lo toan tự lập
Mà vướng bận nơi giảng đường đại học
Rồi yêu đương rồi lại phải bù đầu
Chăm sóc con sống trọn đạo nàng dâu
Son phấn bỏ bởi bắt đầu bỉm sữa

Thoắt một cái hai mươi năm ở giữa
Là lo toan ..đâu có nhớ bản thân
Một chuỗi lo cứ mải miết xoay vần
Vừa thảnh thơi mái đầu kia chớm bạc
Chuyện yêu đương bỗng dưng thành dĩ vãng
Tiếc một thời …xuân sắc đã lùi xa
Tiếp bước theo con cái lớn hơn ta
Lại lo chúng vào giảng đường đại học
Bao ước mơ ..cũng về miền ký ức
Lại bắt đầu lo cho chúng dựng xây
Ngỡ tuổi cao được đi khắp đó đây
Gối chợt chùng đôi chân kia cũng mỏi

Nếu có thể hãy cho mình cơ hội
Yêu ai rồi …thì cứ việc yêu đi !!!
Đừng nhọc lòng mà suy nghĩ làm chi
Đời ngắn lắm nghĩ nhiều chi cho khổ!!
– Liên Kim –